mau buông ra tôi là chị dâu của cậu

Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu Que123473 - sạch sủng sắc ngược Truyện Tình Cảm Tuổi Teen F4- Truyện Teen Full Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Truyện Teen Full - Diễn Đàn Kênh Truyện, Kênh Truyện Tuần vừa rồi là đám cưới của chị dâu, hai mẹ con tôi đã đến tham dự. Mẹ tôi tặng chị dâu một cây vàng, thế nhưng lúc tiễn chúng tôi, chị đã mang biếu lại số vàng đó. Chị bảo mẹ già rồi cần có tiền để dưỡng già, chị còn trẻ còn làm ra được tiền. Nhưng Đọc truyện Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu của tác giả: Nguyễn Ngọc Trân Quế. Truyện đã cập nhật full đủ chương tại truyen360.net.Khương Gia Hy - đại tiểu thư của Khương gia, nhưng cô lại không được sống như thân phận của mình.Năm 25 tuổi, cô gả vào Đường gia để cứu sự nghiệp của Khương gia Site De Rencontre En Corse Du Sud. Đường Duật Hành đóng cánh cửa phòng của mình lại, Thụy Nhan đã nhanh chân chạy vào trong, cô nhìn cậu cười như mình mới làm được điều gì đó rất vinh quang.\- 'Phòng anh vẫn như thế\, không có gì thay đổi cả\.' Cô nhìn xung quanh rồi nói\.Đường Duật Hành nới lỏng chiếc cravat 'Nam nữ ở chung một phòng sẽ không hay, bây giờ chúng ta đều đã lớn...em xem rồi nhanh chóng đi ra ngoài.' Nói rồi cậu bước thẳng vào phòng Nhan cười 'Em không lo thì anh lo gì chứ?'Cậu bật vòi nước lạnh lên, dòng nước xối từ trên đỉnh đầu xối xuống, mái tóc nhanh chóng bị ướt nhẹp, những giọt nước đọng lại trên từng cơ ngực, cơ bụng của cậu, hai tay vuốt nước từ mặt lên đến giờ Thụy Nhan trở về chỉ khiến mọi việc trở nên rối tung, cuộc họp Hội đồng quản trị sắp tới họ chưa chắc đã giúp được gì cho Nhan mở tủ quần áo ra xem rồi sờ lên từng chiếc áo, từng chiếc cravat, khẽ mĩm cười, anh vẫn vậy, từ trước đến giờ chỉ có sơ mi một màu trắng, cravat tối đến chiếc tủ bên cạnh, cô hơi hốt hoảng khi một hộp quà rơi xuống đất, Thụy Nhan cúi xuống nhặt lên, nhìn địa chỉ được gửi từ Mỹ, đặc biệt đây còn chính là chữ viết của cô. Cô nhìn vào trong tủ, cả một tủ đều là những hộp quà trước đây cô cẩn thận gói gửi về cho anh, anh không mở ra xem sao?'Cạch' Cánh cửa phòng tắm mở ra, Đường Duật Hành mặc một chiếc áo choàng tắm, chiếc dây ở bên hông cột lại lỏng lẻo, mái tóc không còn nước đọng nhưng vẫn bị ướt, trông anh lúc này thật quyến Nhan ngây ngốc nhìn cậu, quên cả bản thân định hỏi gì. Đường Duật Hành nhìn hộp quà trên tay cô, khẽ nhíu mày.\- 'Em làm cái gì vậy?'Thụy Nhan cúi đầu xuống, hai má khẽ đỏ lên 'Ai bắt anh mặc như thế cơ chứ?' Rồi cô ta ngẩng đầu lên, giọng oán trách 'Sao anh không mở ra xem, anh chê chúng sao?'Đường Duật Hành cầm lấy gói thuốc lá rồi lấy ra một điếu 'Tôi không có thời gian mở ra xem...'\- 'Không sao\, anh cất ở trong tủ như vậy cũng được\, ít nhất anh vẫn giữ nó bên mình\.' Cô ta nói một câu liền xóa sạch tội của cậu\, cũng như an ủi bản thân mình\.Đường Duật Hành mở cửa sổ đi ra ngoài ban công, miệng phả ra một làn khói trắng, chỉ có thuốc lá bây giờ mới khiến câu bớt đau đầu. Nhìn xuống phía dưới vườn hoa, hàng lông mày khẽ nhíu phụ nữ này bị bệnh sao? Chỉ cần rảnh rỗi liền ra vườn hoa đi dạo, ít nhất cũng phải biết bây giờ sương đang xuống, dễ bị ốm chứ?\- 'Anh đang nhìn gì vậy?' Thụy Nhan đi ra\, nhìn theo ánh mắt của cậu rồi hỏi\. Cô ta nhìn cậu rồi lại nhìn xuống bên dưới\, đó chính là Khương Gia Hy\, vợ của Đường Gia Huy mà\.Trong lòng bỗng nhiên nổi lên tia cắm ghét, Đường Duật Hành đi vào trong, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn rồi bấm một dãy số.\- 'Anh gọi cho ai thế?' Thụy Nhan đi theo vào trong\, hỏi\.Đường Duật Hành chỉ nhíu mày vì tiếng chuông quá lâu vẫn chưa có ai bắt khi nghe thấy giọng cô cùng tiếng gió làu bên đầu dây 'Alo.'\- 'Đi lên phòng đi\.' Cậu dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bằng cẩm thạch\, giọng hơi khàn vì khói thuốc vẫn còn trong cổ họng\.Bên dưới, Khương Gia Hy theo bản năng nhìn lên phòng của cậu, Thụy Nhan đang đóng cánh cửa bằng kính lại, bàn tay cô khẽ nắm chắc chiếc điện thoại, hai người họ đang ở cùng nhau sao?Ở cùng vị hôn thê còn quan tâm đến cô làm gì chứ? Muốn cô trở thành một kẻ phạm tội tiểu tam nữa sao? Khương Gia Hy lạnh lùng nói 'Cậu không có quyền gì để ép buộc tôi cả. Vị hôn thê của cậu cũng đã trở về, tôi xin cậu, từ giờ buông tha cho tôi đi, chuyện chúng ta nếu để nói người biết sẽ không hay. Để anh hai cậu biết cũng sẽ không hay.' Những lời cuối cùng cô càng kiên quyết phải vạch rõ mối quan hệ này một lần nữa, ai cũng có cuộc sống riêng, cô không làm phiền họ thì xin họ cũng đừng làm phiền cô.\- 'Chị nói lại lần nữa\.' Đường Duật Hành nghiến răng nói\.Thụy Nhan bên cạnh khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt đó, giọng điệu đó, có lẽ là anh đang tức giận, nhưng tức giận vì chuyện gì.\- 'Nói một ngàn lần\, vạn lần tôi vẫn nói như vậy\. Xin cậu\.\.\.tôi đã quá mệt mỏi rồi\.\.\.' Giọng cô nhỏ dần\, sau đó là tiếng gió 'ù ù' không ngừng\, cuối cùng là những tiếng 'tút\.\.\.tút\.\.'Gân trên bàn tay cậu nổi càng rõ, rất được.\- 'Duật Hành\.\.\.' Thụy Nhan định nói gì đó thì điện thoại trong túi reo lên\, cô ta đành nghe máy 'Mẹ\, con nghe ạ\.'\- 'Không định về sao? Ta và cha con đang đợi ở dưới xe đây\, muộn rồi\, hai đứa vẫn còn nhiều thời gian mà\.' Mẹ cô nói\.Thụy Nhan nhìn cậu rồi lễ phép nói 'Vâng, con xuống ngay đây ạ.' Cô ta tắt máy rồi nhìn cậu, cười 'Đến giờ em phải về rồi, bữa khác sẽ lại đến chơi, anh nhớ đi ngủ sớm đi...chuyện vừa rồi em coi như chả thấy gì đâu.'Đường Duật Hành im lặng, gương mặt nghiêm chỉnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính. Thụy Nhan cắn môi rồi rời đi, mấy năm không gặp, tình cảm có thật là đã phai nhạt đi, nhưng cô chắc chắn sẽ không để điều đó xảy Duật Hành là của cô, mãi mãi sẽ là của cô đi rồi, cậu liền đi ra khỏi phòng, trong lòng phừng phừng lửa giận vì câu nói vừa rồi của Khương Gia Hy, bước chân càng nhanh càng dứt khoát đi xuống vườn hoa.\- 'Duật Hành\, con lên thư phòng đi\, ta có chuyện muốn nói với con và Gia Huy\.' Lúc này mẹ cả cậu gọi lại\, giọng nghiêm túc\.Hàng lồng mày chau lại 'Lên thay quần áo đi đã.' \- 'Được rồi\, mau xuống dùng bữa sáng thôi\, mọi người còn phải đi làm\.' Bà Lâm nói\.Bữa sáng trôi qua nhanh chóng, sau bữa sáng cô đi lên phòng, Đường Gia Huy cũng lên phòng lấy áo để đi làm. Khương Gia Hy tuy không muốn nói chuyện cùng người đàn ông này, nhưng chuyện vết máu trên drap giường khiến cô không thể không nhắc đến.\- 'Cái kia\.\.\.chuyện đó\, vết máu trên\.\.\.là anh làm sao?' Giọng cô ngày càng nhỏ dần\, cuối cùng cúi thấp mặt xuống\.Đường Gia Hy thật chán ghét bộ dáng luôn tỏ ra đáng thương của cô, anh ta nhếch mép 'Khương Gia Hy, cô đừng bày ra bộ dạng đó, cô là có chút giá trị nên mới được gả vào đây, nếu không có vết máu kia thì người rắc rối sẽ là tôi, vì vậy cô đừng đứng đây ảo tưởng.'Nói rồi anh ta mở cửa bước ra ngoài, Khương Gia Hy nắm chặt tay lại để móng tay ghim vào lòng bàn tay cô, ngày trước còn ở bên mẹ, cô có thể khóc, nhưng bây giờ thì không thể, ở đây chỉ có một mình anh ta khi dễ cô, vẫn tốt hơn ở nhà gấp vạn Gia Hy lấy điện thoại gọi cho bạn thân của mình - Tần Tử Ngạn. Chuyện cô kết hôn chỉ có mình cô ấy biết, chuyện cô không có được một hôn lễ đàng hoàng cũng chỉ có cô ấy biết, tất cả, tất cả mọi chuyện...bao nhiêu năm nay ngoài mẹ cô ra, chỉ có cô ấy là lắng nghe và quan tâm một ngày cô phải xuống từ đường của Đường gia để học về phép tắc trong nhà, chớp mắt đã hết một ngày. Trời cũng đã tối, gần đến giờ mọi người từ Đường thị trở về, Khương Gia Hy đi lên phòng thay quần thang rất rộng, bên ngoài chỉ bật đèn pha lê mờ ảo, ở lầu hai này chỉ có một phòng ngủ của cô và đối diện là thư phòng của Đường Gia Huy, còn những lầu khác cô chưa dám lên tay đặt lên khóa cửa, bất chợt từng bước chân truyền đến, Khương Gia Hy nhíu nhẹ đôi lông mày lá liễu, hình như là có người đang đi lên cầu thang?Tiếng bước chân đã gần cô trong gang tấc...Có lẽ là Đường Gia Huy đã trở về?Cô quay người lại, cả thân người cứng đơ lại, hai mắt cô nhìn chăm chăm vào người phía trước, người đàn ông phía trước kia chính là?Chính là người đã bước vào phòng cô đêm hôm chạm mặt nhau rồi, cậu chính là nhị thiếu gia sao? Là người mà sáng nay quản gia Trần và mẹ chồng cô nhắc Duật Hành đã nhìn thấy cô, cậu vẫn từ tốn bước từng bước. Khương Gia Hy lo sợ, ở đây chỉ có hai người họ, nếu để ai phát hiện e sẽ không lấy lại tinh thần, vội mở cánh cửa phòng ra rồi vội vàng đóng lại.\- 'Trốn tôi sao?' Một lực mạnh mẽ ngăn cánh cửa lại\, Khương Gia Hy hớt hãi không biết làm thế nào\.Cô nhớ lại đêm qua, cả người run lên, đêm qua họ là loạn luân sao? Nếu mẹ chồng cô biết chuyện này, mọi chuyện sẽ thế nào?Thật sự không dám nghĩ đến, cô đề phòng hỏi 'Cậu muốn làm gì?'\- 'Chị biết tôi là ai rồi sao?' Đường Duật Hành hỏi lại\, cậu đẩy mạnh cửa đi vào trong\.'Cạch' Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng ngủ rộng lớn chỉ có hai người họ. Khương Gia Hy lui về sau liền bị cậu áp vào tường.\- 'Đêm qua cậu rõ ràng biết tôi là chị dâu cậu\, tại sao lại làm như vậy?' Cô đưa mắt nhìn cậu\, hai tay đặt trước ngực muốn đẩy cậu ra\, giọng nói có chút tủi thân và oán trách\.Đường Duật Hành im lặng nhìn đôi mắt ngập nước của cô, sau lớp nước đó là hình ảnh của là nước mắt, tại sao phụ nữ khi có chuyện đều dùng nước mắt để giải quyết? Mẹ anh năm xưa cũng đã dùng nước mắt để giải quyết mọi chuyện, nhưng đến cuối cùng thì thế nào?Vô ích...Tất cả đều vô ức cậu quay lại 18 năm cậu ngày trước rất đẹp, không biết có bao nhiêu người đã thầm thương trộm nhớ bà nhưng bà lại không đồng ý, bà ngốc nghếch đi yêu bố anh - một người đàn ông đang có một vợ và một đứa cư nhiên trở thành tiểu tam bị người đời chửi mắng, ghét bỏ, khi quyết định kết thúc mối quan hệ này thì bà phát hiện đã mang thai cậu được hai đã có ý định phá đi, nhưng cuối cùng đã thay đổi vì lời hứa của bố anh, ông đã hứa những gì?Hứa sẽ cho bà một danh phận, hứa sẽ yêu thương chăm sóc bà, hứa sẽ mãi bên cạnh bà và yêu dù lí trí đến đâu cũng trở nên ngu si, bà một lần nữa tin lời bố Đường gia, những ngày bà khóc còn nhiều hơn những ngày bà cười gấp ba lần, bị mẹ cả của cậu khinh rẻ, hành hạ. Nhưng những lúc như vậy thì người anh gọi là bố đang ở đâu?Ông vùi đầu vào công việc, suốt ngày cũng chỉ có tiền, tiền và cậu lên bốn tuổi, cũng đã có nhận thức hơn, cậu hay nhìn thấy mẹ mình ngồi khóc sau vườn hoa một mình, nhưng trước mặt cậu, mẹ lại vui vẻ bình lần mẹ cả dùng gia pháp với mẹ cậu, cậu đều đứng bên cạnh chứng kiến nhưng không thể làm gì. Sau mỗi lần như vậy mẹ cậu đều ôm cậu vào lòng và giọt nước mắt nóng hổi ấy chảy xuống tay cậu, chỉ mới bốn tuổi nhưng cậu đã hiểu hết mọi đã từng nói với mẹ rằng mình hãy bỏ trốn đi, nhưng mẹ cậu vẫn mù quáng ở lại để chịu đựng, lúc ấy cậu rất hận sao lại không rời đi? Nếu đã không rời đi vậy tại sao bà vẫn khóc? Nước mắt sẽ giải quyết được mọi chuyện sao?Năm cậu tròn năm tuổi, mẹ cả đã cho người hãm hiếp mẹ cậu chỉ vì muốn đuổi cậu và mẹ cậu ra khỏi Đường gia, bà ta sợ sau này cậu sẽ chiếm tài sản của Đường hôm ấy, cậu trốn trong tủ, bị trói chân tay lại, lúc bố cậu trở về nhà, cậu rất muốn kể cho ông ấy nghe, nhưng cuối cùng...Ông ta đã hiểu lầm mẹ cậu, quá oan ức mẹ cậu đã thắt cổ tự vẫn, trước khi mất bà ấy cũng khóc, khóc rất từ ngày đó tính tình cậu trở nên lầm lì hơn, và cậu luôn nuôi một nguyện vọng đó chính là TRẢ cả cậu sẽ giành lại, giành lại từng thứ một, 18 năm qua chịu đựng trong căn nhà này đã quá đủ, cậu đã quá chán ghét khi phải nhìn thấy những gương mặt này bây giờ người phụ nữ này cũng dùng đến nước mắt, liệu nó giải quyết được chuyện gì sao?Cậu cười nhạt, chẳng qua cậu muốn lợi dụng cô nên mới chơi trò mèo vờn chuột này, chứ thật ra những người ở Đường gia này cậu đều không có thiện cảm với bất cứ một ai. Khương Gia Hy nhìn thẳng vào mắt cậu, trong lòng nhen nhúm hi vọng cậu sẽ giúp Phong cười lạnh 'Tưởng mày sẽ ngồi yên chứ?'\- 'Một khóa học cho cậu về cách xưng hô\, Lạc gia cũng đâu phải vô học\.' Đường Duật Hành khinh thường nói\, rồi cười một tiếng\.Lạc Phong nắm chặt lấy tay, cánh tay càng siết chặt cô vào người mình. Vì đau nên gương mặt cô càng tái đi, lông mày cau lại.\- 'Thả cô ấy ra\.' Đường Duật Hành vẫn giữ thái độ bình tĩnh\, giọng nói không chút cảm súc\.Lạc Phòng nhìn Khương Gia Hy rồi cười 'Không phải mày đã tìm được người khác rồi sao? Cho tao mượn người phụ nữ này vài đêm.'\- 'Lạc Phong\, cậu đang nói gì vậy\, chị ấy là chị dâu của Duật Hành\, không như cậu nghĩ\.' Thụy Nhan lúc này mới nhận ra anh ta\, đây là một người bạn trước đây cô quen ở Mỹ thông qua hội bạn trong một lần đi chơi\. Không ngờ mới vài năm mà anh ta thay đổi nhiều nên cô nhất thời không nhận ra\.Lạc Phong nhìn Thụy Nhan, lông mày nhíu lại 'Chị dâu? Nực cười, chỉ là chị dâu mà cậu đòi có quyền sao?'\- 'Có quyền hay không cậu đụng thử sẽ biết\.' Đường duật Hành lạnh lùng nói\, ánh mắt dán chặt vào cánh tay của hắn đang ôm Khương Gia Hy\.Lúc này ba tên vệ sĩ mặc vest đen, gương mặt lạnh lùng đi vào, đây chính là người của Đường Duật Hành. Lạc Phong cười khinh.\- 'Chắc chắn là sẽ thử\.' Lạc Phong nói rồi cúi đầu hôn mạnh lên moi cô\, Khương Gia Hy tức giận đấm mạnh vào ngực hắn ta\.Trong lòng như có vật gì đó đâm vào, gân tay của cậu nổi lên, tưởng chừng như sẽ bóp chết tên Lạc Phong, nhưng chưa kịp hành động thì người của cậu đã tung Gia Hy bị đẩy ra ngoài, Lạc Phong bị một tên chế ngự, bạn của hắn thấy vậy liền xông đến đánh nhau với hai tên còn lại, Tiểu Ngạn đỡ lấy cô.\- 'Cậu không sao chứ? để mình xem\.'Khương Gia Hy lắc đầu, cô ấm ức, hai mắt đỏ dần lên. Đường Duật Hành đi đến gần chỗ cô 'Đi về thôi.'Khương Gia Hy ngước mắt nhìn cậu rồi cụp mắt xuống, cậu nhìn Tiểu Ngạn 'Cô về trước đi, chị ấy để tôi lo được rồi.'Bá đạo vậy sao? Tiểu Ngạn ngạc nhiên nhìn cậu rồi nhìn cô, đưa ngón tay cái về phía Khương Gia Hy 'Rất được đó chứ. Vậy mình đi trước nhé, sẽ gọi lại cho cậu.'Khương Gia Hy cắn môi, ai đời nào bạn thân lại như thế chứ? Đường Duật Hành quay người bước đi, Thụy Nhan đi đến.\- 'Duật Hành\, anh bảo họ đừng đánh nhau nữa\, Lạc Phong là bạn cũ của em\.'Cậu quay người lại 'Mọi tổn thất tính lên gấp 5 lần, thanh toán cho Lạc thị, còn nữa, phong tỏa mọi tin tức.'\- 'Mày có giỏi thì hãy đợi đấy\, hôm nay tao không có người thôi\, cứ chờ xem\.\.\.chúng ta chưa xong đâu\.' Lạc Phong tức giận gào lên\.Cậu không nói gì, chỉ quay sang nhìn Khương Gia Hy 'Ra xe.'\- 'Chúng ta còn chưa ăn xong\.' Thụy Nhan nói\, giọng đầy ấm ức\, khó khăn lắm cô mới hẹn được anh\, chưa kịp ăn đã gặp phải chuyện này\.\- 'Tôi đưa em về\, xảy ra chuyện này còn tâm trạng ăn nữa sao?' Đường Duật Hành nói rồi bỏ đi\, hai người phụ nữ đi theo sau\.Cậu lái xe từ hầm để xe lên, Thụy Nhan nhanh tay mở cửa ngồi vào ghế phụ, Khương Gia Hy lúng túng đứng đó. Thấy cô như vậy, hàng lông mày cậu nhíu lại 'Chị nếu muốn thì đi bộ về.'\- 'Cũng được\, tôi có mang theo tiền\.' Cô nhẹ giọng\, hai người họ đẹp đôi như vậy\, ở chung một chỗ\, bắt cô làm bóng đèn sao? Cô không làm được\.Cô thấy khó hiểu bản thân mình, vì sao thấy cậu ở cùng người khác liền rất khó chịu, cô...yêu cậu rồi sao?Khương Gia Hy sợ chính suy nghĩ của mình, không thể nào, cô làm sao có thể yêu anh được chứ. Cô đã có chồng rồi, chòng cô chính là anh của cậu.\- 'Lên xe\.' Giọng cậu như ra lệnh\, người phụ nữ này nghĩ anh rảnh rỗi đùa với cô sao?Khương Gia Hy cắn môi, Thụy Nhan thân thiết nói 'Chị dâu, chị mau lên đi, để anh Huy biết Duật Hành để chị đi bộ về sẽ không vui, bọn em khó xử lắm đó.'Cậu không còn nhìn cô nữa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Khương Gia Hy mở cửa ngồi vào ghế sau. Chiếc xe từ từ lao đi, cậu cầm lấy hộp khăn giấy đưa cho cô.\- 'Cảm ơn\.' Khương Gia Hy cầm lấy\, khách sáo nói\. rồi cô rút lấy một tờ giấy lau đi gương mặt nhem nhuốc của mình\.Đường Duật Hành nhìn cô qua gương chiếu hậu phía trước 'Lau cả môi nữa.'Thụy Nhan quay lại nhìn cô rồi nhìn cậu, cô ta cau mày, anh hình như đang ghen. Cô ta cười nhạt, chắc là do mình nghĩ quá thôi.\- 'Hôm nay mọi chuyện chỉ là hiểu lầm\, em sẽ không nói gì hết\, Lạc Phong trước giờ tính tình luôn như vậy\.' Thụy Nhan vui vẻ nói\.Khương Gia Hy lau đi môi mình, mắt nhìn ra bên ngoài, cô thấy nhục nhã khi để Thụy Nhan chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay. Thụy Nhan quàng tay anh.\- 'Anh cũng không thấy gì\, phải không Duật Hành\.'Khương Gia Hy nhìn thấy cảnh tượng đó thì chỉ lặng lẽ hạ kính xe xuống, gió từ bên ngoài lùa vào khiến cho mái tóc cô bay loạn Duật Hành không hất tay cô ta ra là vì muốn nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng thật không ngờ cô lại quá bình thản.\- 'Đóng cửa lại đi\, trời lạnh như vậy sẽ rất dễ bị ốm\.'Bàn tay trắng trẻo của cô đặt lên tấm kính 'Nhưng tôi thấy nóng quá.'Cậu thở dài, thấy cô như vậy, trong lòng lại rất xót. Thụy Nhan chợt phát hiện ra.\- 'Đây là đường về nhà em?'Đường Duật hành giảm tốc độ 'Tôi đưa em về trước, cũng đến giờ tôi phải về rồi.'\- 'Tại sao chúng ta không đưa chị dâu về trước rồi đi chỗ khác ăn tối?' Thụy Nhan hỏi\.Đường Duật Hành đạp phanh xe, chiếc xe dừng hẳn 'Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.'Thụy Nhan đành ngậm ngùi đi vào trong biệt thự, anh cũng đã nói vậy, cô ta không dám nói gì thêm. Chiếc xe từ từ rời đi, kể từ đó bầu không khí im lặng ngột ngạt kéo xe dừng lại ở một khu chung cư F3 của thành phố, đỗ xe vào hầm, cậu quay lại nhìn cô, cô đã ngủ từ lúc nào, đầu khẽ tựa vào ghế bên cạnh, hàng lông mày vẫn còn nhíu mở cửa đi xuống rồi vòng sang chỗ ghế cô 'Khương Gia Hy, mau dậy đi.'Cô khẽ động môi, đầu rúc sang một bên cạnh vì bị làm ồn. Tưởng đưa cô đến đây sẽ gặp khó khăn, ai ngờ cô lại ngủ say đến nổi không biết gì như gọi điện sắp xếp vài việc giúp cô có lí do ở lại Khương gia rồi bế cô vào thang máy, họ dừng lại ở tầng 10 của khu chung cư. Khu chung cư được xếp vào loại I của thành phố, căn hộ này là cậu dựa vào sức mình để mua được, nhưng rất ít khi lui lại nơi đặc biệt, cậu cũng chưa đưa một người phụ nữ nào đến đây. Cô chính là người đầu tiên được đặt chân vào không gian riêng này của cậu. Tiểu Ngạn quay người lại, lùi ra phía sau 'Anh từ giờ không được làm phiền tôi nữa. Số tiền đó tôi đã chuyển lại tài khoản của anh, anh không có tư cách gì bắt tôi phải dùng thân mình để trả cả.'\- 'Em hôm nay ăn phải thứ gì linh tinh sao?' Trần Vỹ nhíu mày\, anh thực ra chưa say đâu\, vẫn hiểu cô đang nói gì\.Tiểu Ngạn nắm chặt lấy tay mình 'Anh không được bám theo tôi nữa, tôi chắc chắn sẽ kiện anh.'\- 'Đứng lại ngay đó\.' Trần Vỹ cố tỉnh táo đứng dậy\, tiểu nha đầu này hôm nay bị cái gì thế?Tiểu Ngạn lùi ra sau 'Tôi đã chịu đựng hết nổi rồi, anh mà còn làm phiền tôi thì tôi không khách sáo với anh đâu.'Tiểu Ngạn cô cũng cần có hạnh phúc riêng của mình, nhưng không phải là mối quan hệ này, nói trắng ra thì cô và Trần Vỹ chỉ là quan hệ thể xác, không chút gì vững chắc, cô không thể chịu đựng được tay bị anh ta nắm lấy, Tiểu Ngạn khẽ giằng ra 'Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra.'\- 'Buông để em chạy mất sao?' Anh ta không vui hỏi\.Tiểu Ngạn cúi đầu cắn mạnh lên tay anh, Trần Vỹ nhíu mày, 'A...đau...thả...em là chó con sao?'\- 'Anh mà còn đụng vào tôi nữa là tôi cắn nát thứ đó của anh\.' Cô tức giận nói\.Trần Vỹ cười 'Thật đấy à? Vậy về nhà anh cho em cắn nhé!.'\- 'Cút\.' Cô nghiến răng nói\.Trần Vỹ cúi người vác cô lên vai 'Em hành hạ tôi đủ rồi, đêm nay tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.'\- 'Khốn kiếp\.\.\.thả ra\, anh đi cho đàng hoàng\.\.\.anh đang say đấy\.\.\.này\.\.\.'Trần Vỹ nghiêm túc nói 'Tôi trước giờ chưa biết mùi say rượu, đến giờ chỉ mới say em, không cần lo lắng.'Khách sạn...Joy Lia đi bên cạnh Đường Gia Huy đang say mèm được nhân viên khách sạn đỡ, vừa rồi cô định lên nói chuyện cùng Gia Hy nhưng thấy Đường Gia Huy đã say nên cô đã đến đỡ lấy anh.\- 'Phiền anh đưa anh ấy vào trong phòng giúp tôi\.' Cô nói\.Người nhân viên gật đầu rồi đi vào, thả anh ta nằm xuống giường rồi cúi đầu 'Tiểu thư, cô còn gì căn dặn không ạ?'\- 'Cảm ơn anh nhiều lắm\. Không còn gì\, anh có thể đi rồi\.'Đợi nhân viên đi rồi, Joy Lia mới trèo lên giường cởi giày rồi đồ giúp anh, bất ngờ bàn tay to lớn ấy nắm lấy tay cô rồi anh ta từ từ mở mắt ra.\- 'Tại sao lại là cô?' Anh ta nhíu mày\, mơ màng hỏi\.Joy Lia rút tay ra, khẽ cười 'Không là em chả nhẽ là Khương Gia Hy, giờ cô ấy đang ở cùng Đường Duật Hành rồi.'\- 'Tránh ra\.' Anh ta lùi sang một bên\, chán ghét nói\.Joy Lia thu lại nụ cười, cô nhỏ giọng hỏi 'Anh chán ghét em đến mức vậy sao?'\- 'Hừ\.\.\.loại phụ nữ như cô tôi không phải chán ghét\, mà cực kì chán ghét\.' Anh ta trong men rượu vẫn mơ màng nói ra những lời khiến tim cô đau đến rỉ máu\.Joy Lia cười khổ 'Loại phụ nữ như em? Anh nghĩ em là loại phụ nữ gì? Lẳng lơ hay hám tiền, anh nói đi.'\- 'Câm miệng lại\, không phải lẳng lơ sao? Không phải lẳng lơ thì đêm đó làm sao có thể xảy ra chuyện gì? Không hám tiền thì tại sao không chịu bỏ đứa bé\, bám theo tôi mãi như vậy\.'Joy Lia bước xuống giường 'Phải, anh nói đúng...em lẳng lơ, em hám tiền. Nhưng thật tiếc, em còn chưa lấy gì ở anh nên dù anh có sỉ nhục thế nào em cũng sẽ không đi đâu.'Đường Gia Huy mặc kệ cô, nhíu mày, chìm vào giấc ngủ, đầu óc quay cuồng. Joy Lia đứng lặng người nhìn anh, bỗng nhiên cô thấy đầu mình đau dữ dội, ở mũi lành chạm tay lên đó, cảm nhận được chất lỏng đang chảy ra, cô bước vội vào phòng tắm, bật vòi nước thự của Trần Vỹ, anh ta lái xe vào đường hầm rồi mở cửa bước xuống, thấy Tiểu Ngạn vẫn ngồi yên thì nhíu mày, mở cửa chỗ cô ra 'Em định làm ở đây sao?'\- 'Tôi muốn về nhà\.' Cô nghiến răng nói\.Trần Vỹ nới lỏng cravat 'Ngoan, vào đi, lát tôi sẽ cho em nằm trên.'\- 'Biến thái\, cút đi chỗ khác\, tôi muốn về nhà\.'Trần Vỹ thật hết cách, anh cúi người bế cô lên 'Tiểu nha đầu à tiểu nha đầu, sao em lại ngang bướng như vậy.'\- 'Thả\.\.\.ra\.\.\.'Anh vẫn im lặng bế cô lên phòng, vừa rồi đã tỉnh táo hơn, bây giờ thì hoàn toàn không sao. Cũng may tửu lượng của anh tốt.\- 'A\.\.\.' Anh ném cô xuống giường lớn\, Tiểu Ngạn tức giận ngồi dậy 'Anh không thể nhẹ nhàng hơn à?'\- 'Thế những lần trước em nhẹ nhàng với anh à?'\- 'Tôi như vậy còn không nhẹ nhàng sao?'\- 'Thế vừa rồi anh không nhẹ nhàng sao?'\- 'Anh đừng cứng miệng\.'\- 'Em cũng đừng cứng miệng\.'\- 'Sao anh cứ nói lại lời tôi miết thế?'\- 'Em cũng nhái lời anh mà\.'Tiểu Ngạn tức giận bước xuống 'Tránh ra, tôi không thèm so đo với anh, tôi muốn về nhà.'Trần Vỹ ôm lấy hai bả vai cô rồi đẩy cô nằm xuống giường, tiếp theo cơ thể lớn ấy nằm đè lên cô 'Nhưng anh không muốn em về nhà.'Tiểu Ngạn đơ người, đôi môi nhanh chóng bị tên háo sắc chiếm hữu. Cô nhíu mày, định co gối thì bị hai chân anh kẹp chặt, đã quá rõ bài của cô rồi.\- 'Tại sao tự nhiên lại đòi bỏ đi như vậy?' Trần Vỹ nghiêm túc hỏi\.Tiểu Ngạn đơ người, hai mắt khẽ chớp. Trần Vỹ bóp nhẹ hông cô 'Tại sao?'\- 'Tại tôi thấy mình thiệt thòi\.' Tiểu Ngạn nói\, bắt đầu kể tội 'Đêm hôm đó là vì anh muốn trả thù cho bạn gái của anh mà bắt tôi đến\, sau đó\.\.\.anh\.\.\.và tôi\, nhưng số tiền tôi lấy đi đó cũng chỉ là đền bù\, anh giàu như vậy\, còn chi li tính toán\.'\- 'Sau đó anh bắt tôi làm công cụ thỏa mãn cho anh\, trong khi đó tôi có thể trả được nợ\, là vì anh không lấy\.\.\.giờ tôi không muốn tổn thất nữa\.'Trần Vỹ nhíu mày 'Em tổn thất? Ngực tôi em đã hành hạ đến thâm tím, sức lực của tôi bị em rút cạn, ai là người chịu tổn thất?'\- 'Cả hai\, vì vậy anh mau nhận số tiền đó đi\. Cút ra cho tôi đi\.' Tiểu Ngạn nói\.Trần Vỹ bất ngờ nói ra một câu khiến cô sửng sốt 'Em nghĩ ai cũng có quyền hành hạ anh như em sao? Không phải, chỉ có mình em thôi, là vì Anh Yêu Em.'Một giây...Hai giây...Ba giây...Tiểu Ngạn chớp chớp mắt, chưa tiếp thu được chuyện này, anh ta vừa nói gì thế? Cô nghe sai sao?\- 'Làm gì mà đơ ra đó vậy?' Trần Vỹ thắc mắc hỏi\.Tiểu Ngạn vội chống lại, lùi ra sau 'Khoan đã, tôi quên mất là tên khốn nạn anh đang say. Tránh ra, mai chúng ta nói chuyện?'\- 'Tôi đang say?' Anh hỏi lại\, như nghe được chuyện cười\.Tiểu Ngạn nuốt nước bọt, cô bị gì thế này, không phải mọi khi mạnh miệng lắm sao? Giờ lại cứng họng rồi, cô thật hận bản thân mình lúc này.\- 'Đâu phải anh không biết em muốn gì\, chỉ là anh sợ người em yêu không phải anh\.' Trần Vỹ nói\.Tiểu Ngạn cười gượng, chưa bao giờ cô thấy anh ta nghiêm túc như thế, khẽ đẩy anh ta ra 'Cái đó...mai nói được không? Khuya rồi, tôi muốn về nhà...'Chắc chắn là anh ta say rồi mới như Vỹ càng dừng lực đè cô xuống 'Nhưng em cũng yêu anh đúng không? Anh đẹp trai như vậy cơ mà, là hình mẫu lý tưởng cho phụ nữ...'Tiểu Ngạn cười, rồi sau đó nghiếng răng ken két, co đầu gối.\- 'A\.\.\.Em làm cái gì vậy? Không sợ nó sẽ hỏng sao?' Trần Vỹ lật người nằm sang một bên\, đau đớn nói\.Tiểu Ngạn ngồi dậy 'Ai nói tên khốn nạn nhà anh dám không chịu để tôi về. Đợi đấy, đêm nay tôi cho anh biết tay.'Trần Vỹ đang đau nhưng nghe vậy liền tươi cười nói 'Bài học sao? Anh rất mong...'Tiểu Ngạn đi về phía tủ quần áo lấy ra sợi dây thừng rồi đi đến trói chân tay anh lại 'Được, rất vui khi anh mong chờ nó.'\- 'Này\.\.\.em đi đâu vậy? Tiểu nha đầu\, đứng lại đó\, những lời tôi nói vừa rồi đều là thật lòng\.\.\.em\.\.\.'Tiểu Ngạn quay lại nhìn anh 'Bà đây sẽ không về nữa, tôi còn phải cho anh một bài học cơ mà.'Vài phút sau, Tiểu Ngạn mang một khay đá lên, cô gian tà đi về phía anh. Trần Vỹ lo sợ nói.\- 'Em\.\.\.định làm cái gì?'Tiểu Ngạn cười 'Đây, để em cởi quần áo cho nhé!.' Nói rồi tay cô đặt lên chiếc thắt lưng đắt tiền của anh, rất tự nhiên cởi quần áo của anh những vết tím bầm trên ngực anh mà cô khẽ khựng người lại, chúng là đều do cô làm xấu xí quá, thâm tím như vậy chắc là đau rồi, cô thua lời vừa rồi hoàn toàn đánh trúng tâm lí cô, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô đâu phải tim sắt mà không có tình cảm với cô dừng lại, anh khẽ nhíu mày. Tiểu Ngạn thở dài, cởi trói cho anh rồi đặt khay đá xuống đất.\- 'Tại sao em không tiếp tục?' Trần Vỹ thấy cô im lặng liền lo lắng hỏi\.Tiểu Ngạn trả lời 'Anh không sợ đau sao?'\- 'Nếu em làm thì anh không sợ\.' Trần Vỹ thành thật nói\, nét mặt tiếp tục cợt nhã\.Tiểu Ngạn khẽ cười 'Tôi không thích làm nữa. Đi ngủ đi, muộn rồi.'\- 'Nhưng anh chưa thích ngủ\.'Tiểu Ngạn nhíu mày 'Thế anh thích gì?'\- 'Thích hoạt động\.' Nói rồi anh đẩy cô nằm xuống giường\, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô\.

mau buông ra tôi là chị dâu của cậu